Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Đất ấm-3

Đất ấm-3
Tác giả: Đỗ Văn Nhâm
Copy từ http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?PHPSESSID=79te5buccg44cqenn8l377hpi6&topic=21074.10 ,đăng ngày 17/04/11 , mục Thư viện Lịch sử Quân sự Việt Nam > Văn học Chiến tranh > Vài chuyện ngắn chọn lọc trên các tạp chí văn nghệ quân đội.
Chuyện của ông Phấn có lẽ gần với sự thật. Tôi lịm dần đi sau khi Lộc hy sinh, được chuyển ra tuyến ngoài, xa hẳn trung đoàn từ đấy. Bộ đội ta trụ lại. Đồi không tên nên Lộc được gói bọc cẩn thận, chưa kịp chuyển ra. Một ngày đêm bom pháo... Những cuộc chiến giành đi giật lại... Có ai hy sinh sau đó? Có, cũng đã về nghĩa trang. Hồ sơ liệt sĩ chưa quy tập trận này không còn ai, ngoài Lộc.
Ngẫm nghĩ tiếp, tôi nhận ra một điều cần làm rõ:
- Ông Phấn, em họ ông có thể là một người nhát gan, có thể không. Nhưng đã định đào tẩu, lại còn thơ nữa, thơ của một người thối chí, làm sao dám xông lên hòng bắt sống bạn tôi?
- Vì thế nên nằm gần ông Lộc?
- Đúng!
- Tự Huỳnh không bao giờ hung hăng như thế. Tôi rành bụng dạ nó lắm. Có thể do gã thiếu tá thúc sau lưng. Có thể bị chết ở chỗ nào đó. Bom đạn tùm lum mà. Rồi máy ủi...
flower-row
- Thôi, ta nói chuyện khác đi. Chuyện làm ăn chẳng hạn. Ông lên đây làm ăn thế nào?
- Chuyện dài lắm. Mà vẫn phải nhắc tới Huỳnh. Tôi nói gọn thế này. Trận ấy tôi thoát chết. Tưởng Huỳnh cũng trốn thoát, vì không nghe báo nó tử trận. Tôi lĩnh án đào binh lao công đến ngày giải phóng, về quê lấy vợ sinh con. Cuộc sống êm đềm. Không thấy Huỳnh về, tôi nghĩ nó phiêu dạt đâu đó. Nó vốn là một chàng lãng tử. Một năm, hai năm, rồi mười năm... Chú thím Tư lần lượt qua đời. Trước khi mất chú Tư ủy thác nó cho tôi. Đây là lần thứ hai. Lần đầu, lúc hai đứa bị bắt lính. Đâu đâu cũng gặp bộ đội mấy anh đi kiếm tìm liệt sĩ. Tôi chắc thằng Huỳnh chết rồi. Ai đi kiếm nó, những người như nó? Tôi đã hỏi những người cần hỏi. Mỗi người nói một khác. Cuối cùng tôi lên đây. Lại hỏi, lại kiếm tìm quanh Đồi không tên... Mệt mỏi, chưa biết tính sao thì gặp người muốn nhượng lại vườn đồi này. Lúc đó cà-phê mới trồng, ngó đã hay hay. Tôi đưa trước cho người ta một ít tiền, nhảy xe đò về quê bàn thêm với vợ. Cổ bảo, biết đâu được cả hai việc. Đúng, vợ chồng tôi mua, vừa thêm một chỗ làm ăn vừa tìm kiếm Huỳnh lúc rảnh.
Gặp ông và mấy anh lên kiếm ông Lộc, bụng nghĩ ổng nằm trong vườn mình, tôi xắn tay cùng, với lại như vợ tôi nói, biết đâu đấy. Quả thực, tôi cũng đã xăm soi đào bới nhiều nơi. Không ngờ hôm nay mới gặp. Mừng, nhưng vẫn đau. To con như Huỳnh mà chỉ còn... như thế này.
Ông Phấn lại ho sặc sụa. Khuôn mặt, đôi mắt của một người hơn năm mươi nhìn thấy mặt trời, tối sầm. Tôi nói:
- Ông đừng buồn quá. Dù sao ông cũng đã làm trọn một lời ủy thác.
- Ông và mấy anh sẽ rước ông Lộc về nghĩa trang. Còn Huỳnh, người em xấu số của tôi...
- Ông tính sao?
flower-row
- Tôi sẽ chọn một nơi thoáng đãng, sạch sẽ.
- Ông nói phải lắm. Chúng tôi có thể giúp được gì không?
- Cảm ơn ông nhiều. Tôi muốn ngồi lại với Huỳnh một lúc.
- Còn điều này nữa... Tôi buộc lòng phải nói. Nếu ngày xưa không phải em ông lao lên định bắt sống bạn tôi, thì là người khác. Lúc đó tôi nhìn không rõ lắm. Nhưng chắc không phải một người, Lộc dứt khoát không chịu một đổi một đâu. Các bạn của ông chắc vẫn còn ở đó. Xin ông lưu ý cho...
Mặt trời lên, tan sương, gió nhẹ, nắng ấm chan hòa thung lũng Ia Đ'răng. Chúng tôi đưa Lộc xuống chân đồi. Xe trung đoàn đến đón vừa đậu lại dưới đó.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, phải báo tin cho bà cụ Ngự sớm nhất.
HẾT ( ĐVN)
Copy từ http://www.vnmilitaryhistory.net/

Không có nhận xét nào: