Bài thơ Sơn cư thu minh, của Vương Duy, đời Đường.
Không sơn tân vũ hậu,
Thiên khí vãn lai thu.
Minh nguyệt tùng gian chiếu,
Thanh tuyền thạch thương lưu.
Trúc huyền qui cán nữ,
Liễu động hạ ngư châu.
Tùy ý xuân phương yết,
Vương tôn tự khả lưu.
Dịch nghĩa:
Sau cơn mưa, cảnh núi vô cùng trống vắng,
Trời thu, hoàng hôn thời tiết mát dịu.
Trăng sáng soi rọi giữa rừng thông.
Nước suối trong xanh chảy trên khe đá.
Huyên náo trong rừng trúc, tiếng các cô giặt giũ ra về.
Mặc cho hoa cỏ thơm ngát mùa xuân không còn nữa,
Sắc thu cảnh núi mãi giữ được lòng ta.
Mỗi câu thơ đều có thể vẽ thành một bức họa, rừng thông xanh trăng sáng, trúc biếc sen xanh, lại có một đoàn người lao động lương thiện, họ đang đánh cá, giặt giũ trong một bức tranh sơn thủy tuyệt mỹ. Bài thơ được sáng tác như một khúc nhạc diễm tình tuyệt vời, lại như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp sâu lắng, đó chính là nét nghệ thuật đặc sắc, độc đáo trong thi ca tả cảnh của Vương Duy.
dvnien sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét